
Xuyên Thành Phản Diện Vạn Nhân Mê







Giới thiệu
Thể loại: Đam mỹ (nam x nam), Xuyên thư, Cổ Đại ,Tu Chân, Nhất Thụ Đa Công. Văn án: Thẩm Hoài vì bệnh nặng mà chết. Sau khi chết liền xuyên thành một nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết vừa đọc. Thẩm Hoài tỏ vẻ: cậu chỉ muốn có một cuộc sống bình yên, vô lo vô nghĩ, an hưởng đến già. Nhưng ông trời luôn phụ lòng người.
Chương 1
Vào năm 2021.
Thế giới đang phải chống chọi với đại dịch Covid-19 đang ngày càng bùng phát mạnh mẽ.
Hằng ngày, số ca nhiễm cùng số ca tử vong tăng nhiều đến không thể kiểm soát. Nhiều bệnh viện bị ùn tắc, vật tư thiếu thốn, các khu cách ly chật ních người. Nhất là ở các nước đang phát triển, tình hình càng khó khăn gấp bội, thêm các chủng mới đang hoành hành, khả năng lây nhiễm tăng cao. Nhiều người phải tự ở nhà chữa bệnh.
Học sinh không thể đến trường, công nhân không thể đi làm, các cửa hàng bắt buộc đóng cửa, nền kinh tế bị ảnh hưởng nghiêm trọng, khó khăn chồng chất khó khăn.
*****
Thẩm Hoài nằm trên giường, mắt theo dõi bản tin thời sự trên TV, tinh thần uể oải, cả người mệt nhoài, lúc nóng lúc lạnh, thỉnh thoảng còn có những trận ho kéo dài.
Cách đây mấy hôm, y đang chuẩn bị đi mua thêm thức ăn dự phòng, anh trai hàng xóm nhà sát bên ghé qua chơi. Trong lúc hai anh em trò chuyện vui đến quên trời quên đất, anh trai đó liền ôm ngực ho khù khụ. Ho xong liền ôm ngực cười to, nói rằng chắc mình bị viêm họng.
Thẩm Hoài lặng lẽ kéo cao khẩu trang áp sát mũi, chắp tay âm thầm cầu khấn mong lời nói đó là thật.
Có lẽ Phật không độ Thẩm Hoài, mấy hôm sau, y lên cơn sốt cao, có biểu hiện tức ngực, ho khan và cả người mệt mỏi.
Thế là xong, phòng đủ mọi cách nhưng quên phòng nhà hàng xóm.
Một lần nữa trời cao đã chứng minh số Thẩm Hoài rất nhọ.Sau khi anh hàng xóm được chở đi, bệnh viện liền thông báo đã quá tải, xe cấp cứu không đủ đến chở y đi, Thẩm Hoài đành tự ở nhà chữa bệnh theo tư vấn của các bác sĩ.
Có lẽ là áy náy vì lây bệnh cho y, trước khi lên xe, anh hàng xóm đích thân sang nhà, đứng cách 2m với tay trao cho Thẩm Hoài ba cuốn sách được bọc dày cộm, dặn dò đôi câu, sụt sùi nức nở, rồi tiêu soái dứt áo lên xe trước những ánh nhìn chằm chằm của bác sĩ bảo hộ.
Thẩm Hoài đeo năm lớp khẩu trang, tay ôm bọc đựng sách nhìn theo chiếc xe cấp cứu anh hàng xóm, dở khóc dở cười.
Tạm biệt người anh em.
Không biết có duyên gặp lại hay không, Thẩm Hoài ho sặc sụa, nhỡ đâu y lỡ tèo trước thì....
Mẹ của Thẩm Hoài đã mất từ khi lên ba, cha thì ở vậy gà trống nuôi con đến lúc y học xong đại học thì bệnh nặng, chỉ kịp nói với y vài câu rồi cũng đi luôn. Gia đình hai bên nội ngoại cô dì chú bác y chẳng quen thân ai, cũng ít khi lui tới. Chỉ có ông nội là hay hỏi han lo lắng cho y cũng mất cách đây hai năm. Tính cách Thẩm Hoài lại hướng nội nên chỉ có vài chục người bạn quen qua mạng. Được mỗi ông anh hàng xóm nhà kế bên là hay tán dóc nói chuyện phiếm thì cũng vào viện nằm.
Nên giờ có chết y cũng không còn gì lưu luyến nữa.
Thẩm Hoài nhìn xuống ba quyển sách y vừa để trên bàn, lòng hiếu kỳ nổi lên. Không biết cuốn sách mà anh hàng xóm dù bị bác sĩ lôi kéo ép lên xe vẫn cố nhào tới đưa cho y có nội dung bí ẩn thế nào.
Bìa quyển truyện thứ nhất có vẽ một khu rừng, trông vô cùng âm u, giữa khu rừng còn có một điểm nhỏ, nhìn kĩ hình như là hang đá. Tên truyện đề một chữ 'Hạnh Ngộ' (gặp lại).
Quyển thứ hai thì vẽ một ngôi đền trông vô cùng cũ kĩ, rêu xanh phủ đầy, tọa lạc một ngọn núi, tên thì chỉ có một chữ 'Mệnh'.
Quyển thứ ba thì chỉ toàn một màu trắng, không có một chữ nào trên bìa.
Nhìn sơ qua thì ba cuốn sách này chẳng liên quan gì đến nhau nhưng lại cùng là một truyện.
Thẩm Hoài lật qua lật lại nhưng lại không thấy tên tác giả cùng tên nhà xuất bản, tem mác cũng không có. Lên mạng kiểm tra cũng không tìm được kết quả mong muốn.
Chẳng lẽ anh hàng xóm mua phải hàng lậu?
Nhưng nếu thật sự là hàng lậu ảnh sẽ không tặng cho y ba cuốn sách này.
Thẩm Hoài quyết định đọc thử.
Nội dung viết về nam chính- Cố Lăng Bạch, là một người bình thường có cơ duyên với tiên môn nên được một môn phái có danh tiếng là Lâm Tiên Sơn phái thu nhận, bước lên con đường tu tiên.
Tính tình của Cố Lăng Bạch ôn hòa, hiểu chuyện, dễ mến, cùng với thân thể ốm yếu nên rất được lòng của mọi người trong môn, các sư huynh luôn yêu thương che chở, các sư đệ luôn chăm sóc tận tình....Khoan từ từ?
Đọc gần hết hai cuốn, Thẩm Hoài mới phát hiện ra một điều, đây hóa ra thể loại của cuốn sách này là ĐAM MỸ!
Y không phải là người có tính kì thị ghét bỏ gì tình yêu đồng giới, trái lại còn ủng hộ nhiệt tình. Thế nhưng đây là lần đầu tiên y đọc về thể loại này, có đôi chút bối rối cùng hơi...hưng phấn.
Đọc hết quyển thứ hai trong một buổi, Thẩm Hoài đưa tay với lấy quyển thứ ba. Hồi hộp mở ra trang đầu tiên, ngoài dự đoán, là một trang giấy trắng bóc, không có một chữ nào.
Thẩm Hoài lật từ đầu đến cuối, vẫn vậy, trang nào cũng trắng, trắng như mây, một hạt bụi cũng không dính vào.
Khuôn mặt liền cau có.
Cơn tức ngực bỗng kéo đến bất ngờ, Thẩm Hoài liền cảm thấy khó thở, y lăn lộn té từ trên giường xuống,quờ quạng xung quanh làm sách giấy cũng rớt xuống, y cố gắng hít vào, nhưng không khí xung quanh như bị chặn lại, mũi tắc nghẹt, khuôn mặt trở nên tím tái vì thiếu dưỡng khí.
Chẳng lẽ y phải chết rồi sao?
Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, đầu óc trống rỗng, tay chân không thể điều khiển, Thẩm Hoài liền mất đi ý thức.
Quyển sách bên cạnh bỗng nhiên rực sáng, ánh sáng lan tỏa bao trùm lấy Thẩm Hoài rồi vụt tắt.
Thẩm Hoài cảm thấy cả người nhẹ bẫng đi, cảm giác khó thở lúc nãy không còn, cúi đầu nhìn xuống, thân thể trở nên bán trong suốt, lơ lửng trong một không gian mập mờ không phân rõ trắng đen.
Linh hồn của y cứ phiêu bổng như vậy, đi về phía trước, nhưng trước mắt vẫn là hai màu trắng đen lẫn lộn, nhập nhòe không thấy điểm đến.
Thẩm Hoài cũng đang tự hỏi, y nên đi đâu?
Đến địa phủ báo danh cho Diêm Vương rồi chờ ngày đầu thai qua kiếp mới, hay về lại dương gian làm linh hồn lang thang ngắm nhìn cảnh vật những nơi mình chưa có dịp đến?
Thẩm Hoài vừa lướt đến phía trước vừa suy nghĩ, không để ý xung quanh, đến khi hồi thần lại thấy mình đã lạc vào một không gian xa lạ.
Một căn phòng được bài trí theo kiểu cổ xưa, giường thả lụa trắng, đàn gỗ đặt trên bàn, tại kệ sách còn có một cái lư hương, trên tường còn treo một thanh kiếm.
Đặc biệt trên giường có một người đang nằm.
Không ngăn nổi trí tò mò, Thẩm Hoài nhẹ nhàng lướt đến bên giường, tay vén lụa trắng qua một bên, vừa nhìn thấy người nằm trong đó, cả người đều sững sờ.
Thật đẹp.
Tư sắc diễm lệ, mi mục như họa, tóc dài ngang eo, da trắng mịn màng, môi mỏng hồng hào, hàng mi dài cong cong, dưới khóe mắt còn điểm một nốt ruồi nhỏ, trên người mặc một bộ cổ phục màu trắng, phong hoa tuyệt đại.
Lúc ngủ còn kinh diễm như vậy, ai biết lúc mở mắt sẽ câu hồn đoạt phách đến cỡ nào.
Trong một đời ngắn ngủi của mình, Thẩm Hoài chưa gặp ai đẹp đến như vậy, nhất thời có chút hồ đồ, đưa tay chạm nhẹ vào thân hình người đó một cái, ai ngờ linh hồn lại bị hút mạnh vào, cưỡng ép dính sát vào thân thể xa lạ, dung nhập với thể xác. Y cảm thấy cảnh tượng xung quanh đảo lộn, nhất thời hoa mắt ngất đi.
*****
Thẩm Hoài giật mình tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, ánh mắt mờ mịt nhìn khung cảnh quen thuộc, cúi đầu nhìn xuống bộ cổ phục màu trắng đang mặc trên người, cảm giác nhẹ tựa lông hồng khi còn là linh hồn biến mất, Thẩm Hoài vội vã đứng dậy, đi quanh phòng tìm một cái gương đồng giơ lên ngắm nghía.
Dung mạo đẹp tựa trích tiên này, khi mở mắt vậy mà lại có ba phần giống với khuôn mặt kiếp trước của y.
Thẩm Hoài ngốc lăng.
Chuyện này...là thế nào? Nói thẳng ra là y cướp xác người ta để sống lại sao?
Y buông gương đồng ra, biểu tình đầy rối rắm, khóe mắt lại liếc thấy một vật tỏa sáng đặt trên giường. Thẩm Hoài từ từ tiến cầm vật đó lên nhìn rõ, đó là một lệnh bài bằng ngọc bích có màu xanh nhạt, trên thân còn khắc ba chữ rồng bay phượng múa :"Thẩm Ngôn Vân"
Thẩm...Thẩm Ngôn Vân?
Thẩm Hoài trực tiếp hóa đá tại chỗ.
Thẩm Ngôn Vân trong nguyên tác là ai nha, chính là đại nhân vật phản diện chuyên đi hãm hại nhân vật chính. Cố Lăng Bạch thiện lương như vậy, hòa ái dễ mến như vậy, bệnh tật ốm yếu đáng thương biết bao. Thế mà trong mắt cái tên này chẳng khác nào một người đại gian đại ác suốt ngày vờ vịt giả bệnh hèn mọn. Đã thế còn hạch sách, bày mưu kế hại Cố Lăng Bạch, đổ thừa đổ oan cho người ta. Kết cục chắc chắn không mấy tốt đẹp.
Chẳng lẽ y đi đoạt xác cái tên nhân vật phản diện đó sao? Không muốn tin nhưng bằng chứng rành rành ra đấy, muốn chối cũng không được.
Thẩm Hoài...đúng ra hiện giờ là Thẩm Ngôn Vân biểu tình chán nản ngồi trên ghế, tay cầm gương đồng nhìn chằm chằm.
Đại đa số trong tất cả các tiểu thuyết, phàm là nhân vật phản diện nào hay ghen tị ghen ghét, âm mưu muốn thế chỗ nhân vật chính, tuy là con ghẻ của tác giả nhưng lại luôn được ban cho một dung mạo đẹp cực phẩm. Lúc đọc truyện, nhan sắc của Thẩm Ngôn Vân được tác giả miêu tả hết một trang giấy, dùng đủ từ để đắp nặn. Thế nhưng khi nói về Cố Lăng Bạch, gom hết lại cũng chỉ được vài dòng.
Thẩm Ngôn Vân thở dài, nằm gục trên bàn, không biết hiện giờ tình tiết tiến triển đến đâu rồi, chỉ mong chưa đi quá tầm kiểm soát.
Đang suy nghĩ liên miên, chợt có một giọng nói nam nhân sang sảng vang lên:
"Tam sư huynh đang làm gì đấy?"
Thẩm Ngôn Vân giật mình, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Ở ngoài cửa có một tiểu đồng đang chờ sẵn, thấy y ra vội vàng hành lễ, nói:
"Thẩm tiên quân! Chu tiên quân sang tìm ngài, đang đứng chờ bên ngoài, có cho mời vào không ạ?"
Chu tiên quân nào? Chẳng lẽ là Chu Thần Vũ?
"...mời vào đi."
Tiểu đồng vâng dạ vài tiếng rồi vội vã chạy ra ngoài. Thẩm Ngôn Vân đứng chờ một hồi, liền thấy một nam nhân dung mạo anh tuấn sở hữu một chiều cao vượt trội, mặc đồ đen thắt đai lưng như người học võ, bước chân hữu lực nện trên đất, cười ha hả đi đến bá vai quàng cổ y.
Thẩm Ngôn Vân ngẩng đầu lên nhìn hắn, âm thầm trợn mắt.
Cao hơn y hơn cả một cái đầu, con mẹ nó, đây chẳng phải là thân hình hai mét hay sao?
Nghĩ như vậy, ngoài mặt Thẩm Ngôn Vân vẫn vui vẻ cười:
"Ngũ sư đệ, mới sáng sớm đã qua tìm sư huynh là có chuyện gì a?"
Chu Thần Vũ trong nguyên tác là ngũ đệ của nguyên chủ, một người hào kiệt, tính cách ngay thẳng, tinh thông võ thuật, biết nhường nhịn, lại không câu nệ. Rất được lòng mọi người.
Chu Thần Vũ càng cười rạng rỡ, đưa tay véo má y:
"Bình thường đệ vừa đặt chân đến cửa là huynh nổi giận đuổi đệ đi ngay, sao nay lại đồng đồng ý cho đệ vào còn chịu nói chuyện với đệ nữa, thật là kỳ lạ nha."
Thẩm Ngôn Vân nghĩ, chẳng lẽ trước đây nguyên chủ không thích nói chuyện với người khác? Y ra vẻ hất hàm bảo:
"Chẳng lẽ đệ lại thích ta đuổi đệ đi à? Vậy được..."
"Làm gì có!" Chu Thần Vũ vội vàng nói "Huynh cho ta vào thế này trong lòng ta còn mừng không hết!"
"Được rồi! Vậy hôm nay đệ sang đây có việc gì?"
"Ấy chết! suýt chút nữa ta quên mất!" Hắn vỗ đầu. "Hôm nay chưởng môn sư huynh cho gọi các huynh đệ đến có việc đấy! Mấy ngày nay huynh cứ nhốt mình trong phòng nên đệ qua đón huynh đi cùng."
Thẩm Ngôn Vân 'à' một tiếng:
"Vậy thì ta đi thôi!"
Y chỉnh chu lại y phục, kéo tay hắn ra ngoài. Vừa ra đến cửa, Chu Thần Vũ liền níu y lại:
"Thẩm sư huynh! Đây là huynh định đi bộ đến đó sao?"
"Chứ không đi bộ thì làm gì?" Chẳng lẽ cưỡi ngựa?
Chu Thần Vũ lôi ra một thanh kiếm rồi nhìn y chằm chằm. Tam sư huynh đây là bị ngốc rồi sao?
Thẩm Ngôn Vân cảm nhận được tầm mắt của hắn, hơi xấu hổ xoa xoa mũi. Y quên mất thiết lập thế giới này là tu chân, tu sĩ hay ngự kiếm đi lại. Thẩm Ngôn Vân nhìn Chu Thần Vũ đã điều linh lực leo lên kiếm, có hơi sợ. Y hỏi:
"Không...không sao chứ?"
Chu Thần Vũ vỗ ngực:
-"Để đệ đưa huynh đi. Đảm bảo huynh sẽ an toàn khi đi với đệ."
Thẩm Ngôn Vân bán tín bán nghi leo lên, chưa đứng vững Chu Thần Vũ đã giục linh lực phóng đi. Y chao đảo suýt té xuống vội vã bám vào tay áo hắn, nhìn cũng không dám nhìn xuống, nhắm chặt mắt.
Chu Thần Vũ quay lại nhìn Thẩm Ngôn Vân, kỳ quái hỏi:
"Huynh sao vậy?"
Thẩm Ngôn Vân lắc đầu:
"Chỉ là lâu rồi chưa ngự kiếm nên không quen thôi. Đừng quan tâm."
Chu Thần Vũ gật đầu, quay lên. Thẩm Ngôn Vân mới mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh, đón nhận làn gió thổi qua vùn vụt, dần dần cũng dám đứng thẳng, ngẩng đầu quan sát, cảm thán.
Núi non thật hùng vĩ nha!
Chưa ngắm được bao lâu, tốc độ chợt chậm lại rồi ngừng hẳn. Chu Thần Vũ quay qua gọi:
"Tam sư huynh! Đến rồi!"